cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng
Truyện của Hoa Hòa Hoa Ảnh viết xoay quanh hai cái thôn, nam chính là nông dân thứ thiệt, được cái "trai xinh trai đứng một mình cũng xinh". Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao.
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 46-60!!Audio Truyện Dã Quỳ !!Tác giả: Hoa Hòa Hoa Ảnh===== Ng
Hà Hoa mới vừa đi không bao lâu liền nhìn thấy phía trước một đám người, không ít trẻ con ở phía sau chạy xem náo nhiệt, ở giữa đều là người lớn, đi ở phía trước là một ít đàn ông, đem người phía sau chặn lại, nhưng có tiếng khóc từ bên trong truyền ra đến
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng - (Chương 2) - Tác giả Hoa Hòa Hoa Ảnh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 68: Đã Xảy Ra Chuyện Khúc Hồng Bố thật đúng là ghi hận Sở Đại Nha, thị nghĩ Sở Đại Nha này cũng thật sự là quá độc ác, cư nhiên đem chồng thị đẩy xuống sông!
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 67: Đánh Nhau Thời tiết càng ngày càng ấm áp, lúa mạch non trên ruộng đều bắt đầu chín rồi, cũng bắt đầu có người làm ruộng lu bù lên, chuẩn bị gặt lúa rồi chuẩn bị hạt giống mới.
Truyện HOT Cuộc Nổi Dậy Đầy Hân Hoan Của Vai Phụ Và Phản Diện Truyện Cổ Tích Dung Tục Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này Trọng Sinh Thập Niên 80: Cưới Hộ
Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao. Nói chung không phải “êm đềm như mây” đâu. Cô gái Hà Hoa ở hiện đại có được
dimenaka1972. Lý Hương Chi đẩy cửa xốc mành vào nhà liền nhìn thấy khuê nữ Hà Hoa của mình ngồi ở trên kháng giường lò, giường gạchđang ngơ ngác nhìn giấy dán cửa sổ ngả vàng, mắt sưng đỏ, tóc tai hỗn độn, còn có dấu vết dây thừng ở trên cổ, nhìn rất đáng thương. Mắt bà đau xót lại nhịn không được muốn khóc, nhưng lập tức đem nước mắt nuốt về, nhanh chóng tiến vào, đem chén trong tay đặt trên mép giường, hung hăng trừng liếc mắt Hà Hoa một cái, giận con bé này không biết tranh. Hà Hoa liền phát hoảng, nàng vừa rồi lại thất thần, ngay cả khi có người đi vào cũng không phát hiện. Người vừa vào là mẹ của thân thể hiện tại này, trong lúc nhất thời, nàng nói không ra lời, nhưng cũng may, nàng không nói chuyện cũng không có việc gì, ai kêu hiện tại nàng bị thương ở trên cổ, yết hầu rất đau, không nói chuyện cũng không có người cảm thấy kỳ quái. "Đồ nha đầu chết tiệt kia, còn nhìn lăng lăng cái gì! Con thắt cổ cũng không phải bị đau tay, chính mình không bê nổi bát cơm mà ăn à? Mau ăn! Gà trong nhà thật vất vả mới đẻ trứng, mẹ đều lấy đến cho con ăn! Nếu con không ăn mẹ liền rót hết vào miệng con!" Lý Hương Chi hung ác nói, thấy khuê nữ kia tròng mắt động cũng không động một chút, giống như đồ ngốc, thật sự là vừa đau lòng vừa tức. Khuê nữ ngoan ngoãn của bà thiếu chút nữa đã chết, bây giờ còn biến thành bộ dáng này, thật sự là làm bà đau thấu tâm! Hà Hoa bưng chén lên bắt đầu ăn bát canh trứng kia, lòng cũng chậm chậm ấm áp lên khi nuốt từng miếng canh trứng kia. Nàng cũng không phải là đồ ngốc, tự nhiên biết Lý Hương Chi mặt hung ác miệng nhẫn tâm nhưng rất quan tâm yêu thương khuê nữ. Lý Hương Chi thấy Hà Hoa ngoan ngoãn ăn hết, cuối cùng buông một nửa tâm, cầm chén ở trong tay, nói với Hà Hoa "Lão nương tân tân khổ khổ đem con nuôi đến mười sáu tuổi, mất bao nhiêu tâm, mất bao nhiêu lực! Mắt thấy con đến tuổi này còn dọa lão nương một cú sốc, thiếu chút nữa đem nửa cái mạng của lão nương dọa suýt chết, con là đồ bất hiếu! Lần này con thắt cổ vừa thỉnh lang trung xem cho con, vừa uống thuốc, tốn bao nhiêu tiền a! Thật sự là đời trước thiếu con, nha đầu chết tiệt kia! Nha đầu chết tiệt kia về sau liền thành thật một chút cho mẹ, thành thành thật thật sống đến chín mươi chín tuổi! Còn dám thắt cổ nhảy sông đi tìm chết, mẹ liền cùng con chết, mẹ chạy xuống dưới cũng đem tiểu nha đầu chết tiệt con đánh một trăm cái mới tiêu cơn tức! Nghe rõ không?! Nghe hiểu gì chứ!" Hà Hoa ngoan ngoãn gật đầu. Lý Hương Chi hừ một tiếng, cầm bát xoay người đi ra ngoài. Khóe miệng Hà Hoa lộ ra một chút tươi cười, nghĩ rằng kỳ thật ông trời rất ưu ái chính mình, để cho mình sống lại một kiếp, cũng có người nhà quan tâm tới mình, tuy trong sinh hoạt có chút không thuận, nhưng đối với nàng mà nói cũng không sao cả, nàng vẫn như cũ có thể dựa vào chính mình nỗ lực xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn. Hà Hoa vốn là một người hiện đại, xuyên không, xuyên đến cổ đại thành một thiếu nữ nhà nông thắt cổ chết, thực may mắn còn có được trí nhớ của thiếu nữ, biết thiếu nữ này cũng tên là Hà Hoa, là một thôn cô bình thường, vốn đã có hôn sự, là Triệu Kim Nguyên trong thôn này, một tiểu tử nhìn qua rất khỏe mạnh, Hà Hoa rất vừa lòng, nhưng cửa hôn sự này lại bị Triệu gia cho lui, nói khi Hà Hoa tới nhà bọn họ trộm đồ bị phát hiện còn dám đẩy người, đẩy tiểu khuê nữ Triệu Kim Bảo nhà bọn họ thiếu chút nữa đầu đụng phải khung cửa, nói loại con dâu tay chân không sạch sẽ, lại hung hãn không thể muốn, liền đem hôn sự lui. Trong trí nhớ Hà Hoa căn bản là không có chuyện như vậy, nàng là bị oan uổng, thiếu nữ Hà Hoa thực nghẹn khuất, chuyện sau này càng nghẹn khuất, Triệu Kim Nguyên kia vừa mới lui thân liền lại đính hôn, là con gái duy nhất của ông chủ tửu lâu mà hắn đang làm công ở trên trấn. Chuyện này còn có cái gì không nghĩ ra, chính là Triệu Kim Nguyên muốn leo cành cao, lại sợ vô cớ từ hôn bị người trách cứ, cho nên liền cả nhà diễn kịch oan uổng thiếu nữ Hà Hoa đáng thương, bọn họ thành công lui hôn sự, cũng hại một mạng người. Tiểu thôn cô Hà Hoa thắt cổ đã chết, Hà Hoa còn sống là Hà Hoa từ hiện đại xuyên không mà đến. Hà Hoa từ hiện đại đến cũng là một dân quê, khi thiếu niên cha mẹ bởi vì ngoài ý muốn cùng qua đời, lưu lại một em gái và một em trai cho cô, cô nuôi lớn hai đứa em xong, vừa định thả lỏng một chút, kết quả liền gặp phải tai nạn xe cộ, đi tới nơi này. Hai đứa em đã lớn, cô cũng để lại cho bọn họ không ít tài sản nên không cần lo lắng, về sau cô liền ở cái thế giới này sống vì chính mình thôi. Đời trước cha mẹ chết sớm, đời này cha mẹ khoẻ mạnh, hơn nữa đối với nàng cũng không tệ. Đời trước luôn luôn nghĩ nếu có ca ca tỷ tỷ thì chính mình cũng có thể chẳng cực khổ như vậy, đời này nguyện vọng này đã thành hiện thực, nàng có một đại ca, trong trí nhớ cũng là một đại ca rất tốt, tuy rằng tẩu tử có chút xảo quyệt, nhưng cũng không có gì, trên cái thế giới này sao có thể có chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, chậm rãi xử lý là được rồi. Lại nói nàng sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, không cần mỗi ngày đối mặt với nàng ta. Hà Hoa nghĩ thông suốt, về sau nàng chính là thôn cô Hà Hoa, nàng sẽ cố gắng sống, chỉ cần người nhà này đối xử tốt với nàng, nàng sẽ coi nàng như là nữ nhi ngoan, muội tử tốt của họ, làm cho bọn họ sống cuộc sống tốt nhất! Đã nghĩ thông suốt, Hà Hoa liền bắt đầu tích cực đối mặt hoàn cảnh và thân người trước mắt, thân thể này chính là thắt cổ, trừ bỏ cổ bị thương một ít, thân mình có chút như nhũn ra, tay chân không có vấn đề gì hết, Hà Hoa không muốn cứ nằm ở trên giường, phủ thêm áo khoác đi giày vào liền đi ra ngoài. Mặc dù có trí nhớ, nhưng chính mắt nhìn lại là một chuyện khác. Trước mắt là cái sân, phòng Hà Hoa ở không phải là phòng chính mà ở đông sương phòng, chỉ có hai gian, nàng ở gian bên phải này, một gian khác là phòng bếp nấu cơm. Phía tây cũng có phòng ở, bất quá chỉ có một gian, hiện tại để các loại tạp vật. Sau khi Hà Hoa xem xét kỹ liền ngay cả ba gian nhà giữa kia đều vừa loang lỗ vừa nhỏ, so ra kém sương phòng của nông thôn ở hiện đại, càng miễn bàn sương phòng nơi này, may mà không có trần nhà, nếu không sẽ cảm thấy vừa thấp vừa bí làm cho người ta cảm thấy bị đè nén. Nhưng bởi vì không có trần nhà, có thể trực tiếp nhìn thấy nóc, bởi vì phòng ở đã quá lâu, cây cột biến thành màu đen, cùng với tường đất bốn phía và cửa sổ giấy biến sắc do trải qua gió táp mưa sa, Hà Hoa cảm thấy phòng ở của mình làm cho người ta cảm giác bị đè nén cũng không khác mấy. Nhưng không có biện pháp, điều kiện nhà này chỉ có vậy thôi, trong trí nhớ của Hà Hoa có rất nhiều nhà đều như vậy, đều ở loại phòng thấp bé lấy cỏ lợp mái, lấy đất, bùn, cỏ làm tường đất. Những nhà có thể ở phòng gạch quá ít, trong thôn này cũng chỉ có nhà Lý Chính mới có phòng ở như vậy, nhà người khác cho dù khá giả cũng chỉ là dùng đá làm tường, nóc nhà lợp bằng cỏ, sẽ đem phòng ở cao và rộng hơn một chút. Nhà Hà Hoa xem như trung đẳng, nên Hà Hoa may mắn có thể một người một gian phòng, bởi vì trong nhà nhân khẩu ít, đổi lại những nhà nhân khẩu nhiều thì vài người ở cùng một gian phòng. 'Làm người phải thấy đủ!' Trong lòng Hà Hoa nói với chính mình như vậy, nhớ ngày đó nàng cũng sinh trưởng ở nông thôn, cha mẹ chết sớm, lưu lại phòng ở cũng không phải thật tốt, còn thiếu nợ một đống, cuối cùng nàng còn không phải nuôi đệ đệ muội muội lớn lên, còn trả sạch nợ, cuối cùng còn để lại rất nhiều tài sản sao? Hiện tại hoàn cảnh cùng khi đó thì tốt hơn rất nhiều, trong nhà không chỉ dựa vào nàng làm lụng, cũng không có nợ nần chồng chất, có cha mẹ ca ca, trong nhà cũng có ruộng, có tay có chân còn sợ không sống tốt được sao?! Cũng không biết dị năng của nàng còn không nữa, nếu dị năng còn thì tốt rồi, kiếm tiền có thể nhanh hơn một ít, không có dị năng cũng không sợ, chỉ cần đầu óc linh hoạt tay chân chịu khó, cuộc sống cũng sẽ không quá kém. Hà Hoa đang suy nghĩ, Lý Hương Chi liền từ phía sau phòng ở vòng lại đây thấy được nàng, trên mặt lộ ra chút tươi cười, nghĩ nha đầu chết tiệt kia cuối cùng cũng ra khỏi phòng, xem ra đã nghĩ thông, vậy là tốt rồi! Lý Hương Chi nói "Hà Hoa, thân mình con còn chưa có tốt, ra ngoài đi một chút rồi trở về đi, nếu đi không nổi liền ngồi trước cửa đi, hôm nay mặt trời rất ấm áp." Lý Hương Chi nói xong liền đi qua cầm tay Hà Hoa, lấy một băng ghế nhỏ, để nàng ngồi ở nơi có ánh nắng mặt trời. "Mẹ." Hà Hoa rốt cục kêu lên một tiếng mẹ, lúc đó trong lòng giống như đột nhiên rót vào một loại cảm tình, giống như thật sự liền hoàn toàn biến thành nữ nhi của phụ nhân này, hoàn toàn thành thôn cô nhỏ Hà Hoa. Bàn tay Lý Hương Chi có chút thô ráp, trong mắt Hà Hoa nhịn không được lại rơi lệ, trong lòng cũng rất cao hứng, lại có mẹ! Lý Hương Chi thấy khuê nữ khóc, giúp nàng lau nước mắt, nói "Khóc cái gì? Trời sụp có lão tử cùng lão nương chống đỡ mà! Con đừng thương tâm, chờ thân mình con khỏe rồi, mẹ lập tức liền tìm hôn sự tốt cho con, để cho Triệu gia kia hối hận đi!" Hà Hoa gật gật đầu, trong lòng nàng khinh bỉ nhà họ Triệu kia, nghĩ cho dù vì xả giận cho Hà Hoa thực sự, về sau nàng cũng phải sống thật tốt. Lý Hương Chi cầm tay Hà Hoa nói "Cha cùng ca ca con đi chợ, mẹ nói bọn họ mua hoa cài đầu về cho con. Bọn họ cũng bởi vì chuyện của con rất lo lắng, chờ một chút hai người trở về con hãy cười với cha và ca ca, đừng lại làm cho hai người sốt ruột. Khuê nữ của mẹ cũng không xấu, còn sợ gả không được sao? Người Triệu gia kia dám vu hãm con, lão nương cũng không phải dễ khi dễ, mẹ đã mắng cả nhà bọn họ làm cho cả nhà đó cũng không dám ra cửa luôn, may mà con không có việc gì, nếu con có cái gì không hay xảy ra, mẹ sẽ đốt nhà bọn họ! Con yên tâm, về sau mẹ cũng không để cho nhà bọn họ sống tốt." Hà Hoa nghe xong, trong lòng ấm dào dạt, nghĩ người mẹ này tuy rằng mạnh mẽ bưu hãn, nhưng lại thật tình yêu thương nữ nhi, thật tốt. Cổ họng Hà Hoa còn hơi đau, Lý Hương Chi cũng không để cho nàng nói nhiều, sợ nàng ở bên ngoài lạnh, lại sợ nàng ở một mình buồn, liền lôi kéo nàng đi vào trong phòng. Hai mẹ con ngồi ở trên giường, ở giữa hai người để một cái khay nhỏ, bên trong có một ít hoa sinh đậu phộng, để Hà Hoa bóc vỏ đậu phộng cùng bà. "Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, mẹ nấu đậu phộng cho con ăn." "Mẹ thật tốt." Hà Hoa cười nói, đậu phộng ở nông thôn cũng không quá quý hiếm, nhưng ở một ít hộ nhà nông cũng không thường ăn lắm, bình thường đều là bán hoặc là đổi dầu ăn, ngẫu nhiên lấy nó làm đồ ăn, cải thiện bữa ăn tựa như trứng gà. Hiện tại ngay đầu mùa xuân, đậu phộng trong nhà trừ bỏ lưu lại để trồng, cũng không có bao nhiêu, còn có thể cho chính mình ăn, sao có thể nói người mẹ này không đau khuê nữ chứ? Lý Hương Chi thấy khuê nữ lại lộ ra tươi cười, miệng cũng ngọt, trong lòng cao hứng. Hà Hoa thừa dịp Lý Hương Chi đi ra ngoài, đem một hạt đậu phộng lặng lẽ cất vào trong áo, nghĩ sau khi về phòng mình sẽ thử xem dị năng còn không, nghĩ tình cảnh trong trí nhớ, thấy nhà này bần cùng quá, nàng thật sự hi vọng dị năng vẫn còn.
Lý Hương Chi đối với chuyện Tôn Lan Thảo rốt cục tái giá mà cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, dù sao trong nhà hiện tại sống rất tốt, bà thực sợ Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ kia lại nghĩ quay đầu ăn cỏ, cũng không thể cứ đề phòng mãi được? Hiện tại Tôn Lan Thảo lại gả đi, còn vui vẻ làm bình thê, thuyết minh Sở Đại Bảo rất hợp ý thị, thị hẳn là sống tốt, sẽ không lại trêu chọc đàn ông chung quanh, trọng yếu nhất là sẽ không đến trêu chọc Trương Đại Khuê. Bất mãn duy nhất là Tôn Lan Thảo lại gả đến Đào Nguyên thôn, cùng một cái thôn với Hà Hoa. "Hi vọng về sau ít gặp phải nó, nếu không còn chưa đủ làm cho người ta ghê tởm." Lý Hương Chi vừa trông cháu ngoại trắng mập đang ngủ, vừa nói với Hà Hoa, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Tôn Lan Thảo quậy ra, thật sự là may mắn, nhà mình đã thoát khỏi tai họa này. Hà Hoa cười nói "Mẹ yên tâm, cho dù gặp, thị cũng chiếm không được gì tốt." "Con, nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng giống mẹ." Lý Hương Chi nghe xong cười không ngừng, thuận tiện khen chính mình một phen. Khuê nữ của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng lợi hại, như vậy rất tốt, bà cũng yên tâm. Hà Hoa cười nói "Khuê nữ giống mẹ không phải là bình thường sao?" Hà Hoa thấy tươi cười trên mặt Lý Hương Chi, nghĩ đến thôn cô nhỏ Hà Hoa nguyên chủ, trong lòng thở dài, có thể để cho mẹ của khối thân thể này cao hứng như thế, thôn cô nhỏ Hà Hoa cũng sẽ thật cao hứng, bất quá hiện tại nói không chừng nàng đã chuyển thế đầu thai, chỉ hy vọng nàng có thể đầu thai đến một nhà trong sạch, gặp được một phu quân tốt, cũng không cần vừa gặp phải việc khó liền thắt cổ. Lý Hương Chi nói với Hà Hoa năm nay hoa màu phát triển rất tốt, nhìn cao hơn một khúc so với hoa màu nhà người ta bên cạnh, đến lúc đó khẳng định có thể thu thêm được mấy đấu. Hà Hoa nghe xong cười mà không nói, đó là nàng dùng dị năng cho hoa màu nhà mẹ đẻ, hiện tại dị năng của nàng đã tiến bộ rất nhiều, cũng đủ cho nàng chiếu cố một lần tất cả hoa màu của người nhà và mấy nhà thân thiết. Không chỉ có nhà mình sống tốt, thân nhân bằng hữu cũng sống tốt, mới có thể hạnh phúc chân chính, ở thời điểm có năng lực này, Hà Hoa muốn dùng dị năng của mình để cho mọi người sống tốt hơn, hơn nữa như vậy còn có thể giảm bớt tình huống chỉ hoa màu nhà mình là phát triển tốt, miễn cho người khác hoài nghi hoặc là ghen ghét. Trừ bỏ trồng hoa màu, năm nay nhà Hà Hoa cũng trồng rau, hơn nữa so với năm trước trồng nhiều hơn, vừa qua mùa đông, trong thôn có một hộ chuyển đi rồi, không muốn giữ ruộng lại, Sở Phong Thu liền mua lại, không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu, nhưng trồng lương thực ở đó liền cũng đủ cho bọn họ ăn. Vài mẫu bên cạnh tự nhiên trồng rau, có thể tưởng tượng năm nay dựa vào chuyện bán rau có thể kiếm gấp mấy lần so với năm trước. Mùa đông năm trước, trong nhà dựa vào bán giá đậu cùng dưa muối cũng kiếm không ít, không thể ít hơn so với bán rau xanh. Hà Hoa còn thường thường nghĩ ra một ít đồ chơi mới mẻ, Sở Phong Thu mang đến Lưu gia bán, cũng có thể mang về không ít tiền. Trong nhà ngày lướt qua càng tốt, Hà Hoa đối với cuộc sống nơi này cũng càng ngày càng vừa lòng, nhưng mục tiêu cuối cùng còn không có đạt tới, thì phải là để cho nhà Triệu Kim Nguyên làm cho thôn cô nhỏ Hà Hoa chết phải trả giá đại giới. Triệu Kim Bảo hiện tại gả không tốt, xem như ác có ác báo, nhưng Triệu Kim Nguyên vẫn là con rể của ông chủ tửu lâu Hương Khách Lai! Hà Hoa chẳng những bán rau cho tửu lâu Trương Ký, còn bán vài cách chế biến món ăn cho tửu lâu Trương Ký, chính là muốn cho tửu lâu Trương Ký tranh giành khách với Hương Khách Lai, tốt nhất làm Hương Khách Lai suy sụp, để cho Triệu Kim Nguyên không thể thành ông chủ nhỏ của tiệm này, thậm chí còn muốn để cho cha vợ hắn cùng thê tử oán hận hắn, để cho hắn nếm thử tư vị bị vứt bỏ như Hà Hoa nguyên chủ, cũng sẽ không sống được thoải mái. Thời tiết càng ngày càng nóng, Hà Hoa nghĩ lại bán vài cách chế biến món đồ ăn cho tửu lâu Trương Ký, lại để cho người Hương Khách Lai sầu càng sầu, mùa hè cơn tức vượng a, tốt nhất để cho Triệu Kim Nguyên mỗi ngày bị nhạc phụ mắng, bị vợ oán. Hà Hoa nghĩ thế nào thu thập người Triệu gia, Triệu Kim Bảo liền bắt đầu tìm chết. Triệu Kim Bảo dưỡng thương xong luôn luôn muốn hòa ly, nhưng người nhà mẹ đẻ không ủng hộ, thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không để cho nàng ta về, nàng ta đi trên trấn tìm Triệu Kim Nguyên, ngay cả cửa tửu lâu còn không thể nào vào được, chị dâu đối với nàng ta thái độ lãnh đạm, ca ca cũng không giúp nàng ta nói chuyện. Triệu Kim Bảo liền hận người nhà mẹ đẻ, sau này nàng ta thông đồng với một người bán hàng rong, vì về sau muốn ở cùng nhau thật dài thật lâu, hai người quyết định bỏ trốn, có thể là bị Thạch Tú Nương dẫn dắt, càng có lẽ là bản thân Triệu Kim Bảo không phải là người tốt, nàng ta cũng bắt tay về phía người nhà của mình, còn nghĩ đến nhà Hà Hoa. Nhà Hà Hoa càng ngày càng khá giả mọi người đều biết, Triệu Kim Bảo cảm thấy nhất định có thể có tiền. Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia đánh bạo đi tới nhà Hà Hoa, nghĩ dùng thuốc mê đánh Tiểu Khôi, sau đó lại làm người một nhà Sở Phong Thu hôn mê, đến lúc đó tìm cho ra tiền nhà bọn họ. Tiểu Khôi được Hà Hoa nuôi từ nhỏ đến lớn, bản thân liền thông minh, lại luôn ăn đồ ăn cùng lương thực Hà Hoa dùng qua dị năng, càng thêm thông minh, làm sao có thể ăn bánh bao thịt từ trên trời giáng xuống? Nó chẳng những chưa ăn, cũng không kêu, đợi đến khi Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia vào, nó hung hăng cắn, một chó chọi hai người, Tiểu Khôi toàn thắng! Tiểu Khôi một trận chiến thành danh, trở thành chó ngoan người người trong thôn đều khen. Người Triệu gia mất mặt, dưỡng ra một khuê nữ như vậy, cuối cùng bọn họ ngay cả thăm tù đều không đi, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng Triệu Kim trước Triệu Kim Bảo đem tất cả tội danh đều đổ hết cho Dương Thạch Đầu, mới không ngồi tù, hiện tại nàng ta lại đem tất cả tội danh đều đổ hết cho người bán hàng rong kia, nhưng lại không thể tránh được vận mệnh ngồi tù. "Triệu Kim Bảo này, thật sự là xứng đáng! Hừ, ta nói ả tốt nhất cả đời ngồi đại lao đi, cũng đừng đi ra!" Vợ Loan Mộc nói, vừa nói vừa vỗ đùi, chờ vỗ xong rồi vội vàng sờ sờ bụng, miệng nói xong "Chớ sợ chớ sợ, mẹ không phải cố ý!", nàng hoài thai, hai ngày trước vừa biết. Hà Hoa buồn cười nhìn nàng, nghĩ tới chị dâu Lý Thải Vân, Lý Thải Vân cũng hoài thai, làm cho cha mẹ cùng Trương Đại Khuê cao hứng phát điên, Trương Đại Khuê tuổi cũng không nhỏ, cỡ tuổi hắn, nhà người khác con đều sẽ chạy loạn chung quanh. Lúc trước cưới Tôn Lan Thảo, vài năm không con, người một nhà đều chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, lại sau này cưới Lý Thải Vân, bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, kết quả ông trời mở mắt, Lý Thải Vân mới gả vào thời gian ngắn vậy liền hoài thai! Người Trương gia đều cảm thấy giống như nằm mơ, chờ đến khi biết không phải là nằm mơ, Lý Thải Vân còn kém bị bọn họ coi như bồ tát mà cung phụng, sợ nàng có cái gì sơ xuất. Hà Hoa nghĩ khi mình về nhà mẹ đẻ nhìn thấy tình cảnh người một nhà vui mừng, trên mặt tươi cười càng đậm. "Chúng ta không nói chuyện này làm cho người ta mất hứng. Nói chuyện khác." Vợ Loan Mộc nhìn cây lê trên đỉnh đầu, nuốt nuốt nước miếng "Lê nhà ngươi năm nay lại kết nhiều trái a, nhìn là biết rất ngon. Ngươi không biết, ta rất muốn ăn chua, nhưng nhìn lê của nhà ngươi, nghĩ vị ngọt kia ta liền chịu không nổi. Ai a, sẽ không là một nha đầu đi? Không được, ta phải nghĩ tới ăn chua, nghĩ tới ăn chua!" Vợ Loan Mộc một lòng muốn sinh con trai, miệng bắt đầu lãi nhãi không ngừng nàng muốn ăn một lần sẽ không muốn ói ra. Trong lòng Hà Hoa muốn sinh một nha đầu, xem bộ dáng vợ Loan Mộc, nàng lại không có cách nào để khuyên, nghe nàng luôn nói chua chua, nàng đều cảm thấy chua, sau đó lại muốn ói ra. Nàng ói ra thật. Hà Hoa lại hoài thai. Sở Phong Thu đi báo tin vui cho Điền Trang cùng Thương thị, kết quả trên mặt mang theo nụ cười khi đi, trên mặt mang theo thần sắc kỳ quái trở về. "Như thế nào? Sao chàng có biểu cảm như vậy? Là muốn cười hay là không muốn cười a?" Hà Hoa nhìn biểu cảm Sở Phong Thu, cảm thấy rất kỳ quái. Sở Phong Thu ôm lấy Đoàn tử, nhìn con trai liếc mắt một cái, lại nhìn xem bụng Hà Hoa, nói "Cũng không biết khuê nữ sẽ lớn hơn một chút hay là nhỏ một chút so với tiểu thúc thúc......" "A?" Hà Hoa nghe xong lời này sửng sốt, rất nhanh hiểu rõ, Thương thị có thai! Trên mặt Hà Hoa đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tựa như Sở Phong Thu sắc mặt quái dị. Nàng đồng tình nhìn nhìn bụng mình, lại nhìn Đoàn tử, cảm thấy Đoàn tử càng đáng thương, bé sẽ có một tiểu thúc thúc hoặc là tiểu cô cô nhỏ hơn bé. Đoàn tử căn bản không rõ cha mẹ của mình vì sao dùng cái loại ánh mắt là lạ này nhìn bé, còn khanh khách cười vui! Thương thị có thai, người nhà họ Điền trừ bỏ những người nghĩ đem con mình làm con thừa tự, còn lại đều thật cao hứng, Điền Trang một bó tuổi rốt cục đã có hậu, đều đến chúc mừng. Sở gia, sắc mặt Sở Tuấn Tài thực khó coi, nhưng cái gì cũng không thể nói, Thương thị đã không có quan hệ với ông ta, nhìn Liễu Thúy Cầm, lại nhìn nhìn đứa con bà ta sinh cho mình bây giờ tiếng khóc còn giống con mèo nhỏ, Sở Tuấn Tài cảm thấy cuộc đời đầy chán nản. Liễu Thúy Cầm mới mặc kệ Sở Tuấn Tài nghĩ cái gì, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến chuyện nuôi con lớn lên. Sở gia vẫn như cũ, mỗi ngày đều tranh đấu gay gắt qua ngày, giống như đời này đều như vậy, không chết không ngừng. Hà Hoa đợi đến khi đứa nhỏ ở trong bụng vững chắc, trừ bỏ ở chung cùng Thương thị, vợ Loan Mộc, chính là thường thường cùng Sở Phong Thu đi về nhà mẹ đẻ, có đôi khi là Trương Xuyên hoặc là Lý Hương Chi tới đón, nàng cùng Lý Thải Vân ngồi trò chuyện. Hà Hoa nói tháng lớn là có thể thường đi một chút, xem bộ dáng thông minh hoạt bát kia của Đoàn tử, mọi người đều cảm thấy có lý, sau đó Lý Hương Chi cùng Trương Xuyên sẽ ôm Đoàn tử chơi đùa, để cho hai đôi vợ chồng đi ra ngoài đi dạo. Hiện tại Trương Đại Khuê cùng Sở Phong Thu đều làm cho cuộc sống trong nhà khá giả hơn, ở trong thôn, hai người đều làm cho người ta khen ngợi, mà Lý Thải Vân cùng Hà Hoa thành người có phúc khí nhất. Trong thôn có hai hộ nghe mọi người nói như vậy rất xấu hổ, chính là Tôn gia cùng Triệu gia. Rất nhiều người đều nói Tôn Lan Thảo không có phúc khí, đang sống tốt lành, hiện tại để cho Lý Thải Vân hưởng phúc. Càng nhiều người chê cười Triệu gia, Hà Hoa là nhà bọn họ không cần, kết quả người ta hiện tại sống thật tốt a, gả cho người chồng vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, sinh một đứa con trai, hiện tại trong bụng lại có một đứa, lại nhìn Triệu gia, nữ nhi ở trong lao, con tương đương với đi ở rể cho người ta, nhưng thời gian dài như vậy, mà không có nhất nhi bán nữ. Triệu gia quả thật đã sốt ruột vì chuyện Triệu Kim Nguyên cùng Lí Hương Liên không có con cái, hỏi con có nhìn xem lang trung hay không, mỗi lần đều không có hỏi ra kết quả. Triệu Kim Nguyên thực phiền chán, nhất là có một lần thấy được Sở Phong Thu đỡ Hà Hoa đã thấy bụng, xem dung mạo Hà Hoa rất khác biệt, lại nhìn tay nàng đặt ở trên bụng, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, còn có anh chồng đẹp trai ở bên người nàng săn sóc, Triệu Kim Nguyên hối hận, hắn nghĩ nếu lúc trước chính mình không có buông tha Hà Hoa, hiện tại đàn ông hạnh phúc kia có phải là chính mình hay không? Chính mình có lẽ là cha hai đứa bé, hơn nữa dựa vào bản sự của mình, khẳng định cũng có thể sống rất tốt, không cần giống như bây giờ thấp kém kiếm cháu nội cho người ta! Triệu Kim Nguyên cũng không có nói cho cha mẹ tình trạng gian nan hiện tại của hắn, bởi vì trong nhà hắn gây ra việc này, cha và con gái Lý thị đối với hắn đã bất mãn, hơn nữa luôn không có con, còn có bởi vì Triệu gia đắc tội Hà Hoa mà để cho nhà Hà Hoa đem rau cùng cách nấu ăn bán cho đối thủ cạnh tranh, cứ thế buôn bán của nhà bọn họ càng ngày càng kém, liền càng làm cho cha và con gái Lý thị bất mãn. Lí gia chỉ dựa vào đứa bé Lí Hương Liên sinh nối dõi tông đường, bởi vì nhạc phụ không có sinh con trai, liền luôn luôn ngóng trông nữ nhi sinh nhiều con trai, hiện tại nữ nhi một chút động tĩnh cũng không có, ông ta so với chính mình không có con còn sốt ruột hơn, yêu thương nữ nhi, không thể phát hỏa với nữ nhi, tự nhiên liền hướng về phía Triệu Kim Nguyên. Triệu Kim Nguyên nén giận, nhưng vẫn để cho hắn nghe thấy được nhạc phụ nói vói Lí Hương Liên nếu không được khiến cho Lí Hương Liên lấy chuyện Triệu Kim Bảo mà tìm cách hòa ly, sau đó bán tửu lâu, bọn họ đi nương nhờ họ hàng, đến lúc đó lại tìm một người chồng khác cho Lí Hương Liên. Triệu Kim Nguyên nghe thấy lời này vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể càng thêm lấy lòng cha và con gái Lý thị. Hà Hoa cũng không biết Triệu Kim Nguyên hiện tại đã hối hận, nhưng nàng tin tưởng một ngày nào đó Triệu Kim Nguyên sẽ hối hận, từ miệng Lâm Tử nghe nói buôn bán của Hương Khách Lai càng kém, trong lòng nàng thật cao hứng. Mấy tháng sau, Lý Thải Vân, Thương thị, vợ Loan Mộc cùng Hà Hoa đều sinh con, tất cả đều là con trai! Ba nhà Lý Thải Vân đều thật cao hứng, bọn họ đều ngóng trông con trai, chỉ mình Hà Hoa có chút thất vọng. "Ta muốn nữ nhi a!" Hà Hoa nhìn con trai nhỏ trắng trắng non mềm, nghĩ nếu là con gái nhỏ thì tốt rồi. Sở Phong Thu cười hôn nàng một cái, nói "Chúng ta lại nỗ lực, lần sau tranh thủ sinh một nữ nhi." Mặt Hà Hoa đỏ lên, thất vọng trong lòng tiêu tan, điểm cái mũi nhỏ của con, nói "Bánh Trôi a, con chiếm tên của muội muội rồi, về sau phải tốt với muội muội nghe không, nếu không đánh mông con đó!" Bánh Trôi căn bản nghe không hiểu, mở to mắt nhìn nàng, làm lòng Hà Hoa mềm mại. Sở Phong Thu nhìn vợ con trước mặt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười của con lớn cùng Tiểu Khôi đang đùa giỡn khoan khoái, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc. "Hà Hoa, cám ơn nàng để cho sống những ngày tốt đẹp như vậy." "Ta cũng muốn cám ơn chàng." Hà Hoa nhìn Sở Phong Thu cười nói, nàng quả thật từ trong lòng cảm tạ Sở Phong Thu, cảm tạ hắn làm cho nàng – một cô hồn từ hiện đại bay tới có thể hưởng thụ đến hạnh phúc như thế. Hai vợ chồng thâm tình chăm chú nhìn nhau, cho đến khi Tiểu Bánh Trôi trong lòng oa oa khóc lớn, bọn họ mới cười tách ra, vội vàng dỗ con. Cuộc sống vẫn tiếp tục, Hà Hoa vội vàng dỗ đứa nhỏ, dùng dị năng kiếm tiền, nghĩ sang năm nhất định phải đi tới ngọn núi sau nhà nhìn xem có nhân sâm hay không, dị năng của nàng đã đến trình độ có thể thi triển trên nhân sâm, đến lúc đó khẳng định có thể phát đại tài. Thỉnh thoảng nàng cũng có thể nghe được tin tức của Triệu gia. Sau khi Hương Khách Lai đóng cửa, Triệu Kim Nguyên cùng đi với cha và con gái Lý thị, bỏ lại cha mẹ, vợ chồng Triệu gia hiện tại sống rất thảm, sau khi Dương Thạch Đầu ra tù luôn đi tìm bọn họ gây phiền toái, nói là Triệu Kim Bảo là vợ hắn, hắn là con rể bọn họ, hắn thay nàng ta chiếu cố bọn họ, cho dù vợ chồng Triệu gia nói đã không tiếp nhận nữ nhi kia cũng không được. Sau này Triệu Kim Bảo cũng bị thả ra, mỗi ngày bị Dương Thạch Đầu đánh chửi, còn cùng hắn một chỗ đi quấy rối cha mẹ nàng ta, trưởng thôn ra mặt đều quản không được, luôn gà bay chó sủa. Đương nhiên, đây đều là nói sau. "Triệu Kim Nguyên kia có thể ném cha mẹ chạy cùng nhạc gia, thực không phải là người, may mắn a!" Lý Hương Chi đến thăm khuê nữ, nói với Hà Hoa chuyện này, cảm thấy may mắn, bà nghĩ Triệu Kim Nguyên nhẫn tâm như vậy, may mà lúc trước nữ nhi không gả cho hắn. Hà Hoa cười cười không nói chuyện, nàng nghĩ Triệu Kim Nguyên cho dù đi theo một nhà nhạc phụ cũng sẽ không sống tốt, cha và con gái Lí gia kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Lại là một năm khi sơn thanh thủy tú, Hà Hoa tin tưởng tràn đầy chuẩn bị đi tìm nhân sâm, kết quả xuất sư chưa thử tay nghề...... nàng, nàng lại hoài thai. Sở Phong Thu thấy bộ dáng vợ vừa vui mừng vừa buồn rầu, trên gương mặt anh tuấn đều là tươi cười. "Chàng còn cười a!" Hà Hoa vỗ tay Sở Phong Thu một cái, vuốt bụng, dùng ngữ khí sủng ái uy hiếp "Vật nhỏ, con tốt nhất là một nữ nhi a, nếu không liền đặt tên cho con là Viên nhi! Nếu là một nữ nhi, đương nhiên gọi là Châu Nhi!" Lúc này Sở Phong Thu cười ha ha, ôm Hà Hoa, vẻ mặt hạnh phúc. Đoàn tử ngồi ở trên giường đang chơi cùng đệ đệ, thấy cha mẹ ôm nhau cười, bé cũng muốn đi qua cùng nhau ôm, nhưng lại không muốn bỏ lại đệ đệ, liền ôm đệ đệ khanh khách nở nụ cười, Bánh Trôi cũng cười theo, liền ngay cả Tiểu Khôi nghe được tiếng cười đều ở bên ngoài sủa lên khoan khoái. Giờ khắc này, hạnh phúc tràn đầy. Hoàn